Vợ của ta là quận chúa
Phan_50
Cuối cùng bảo xong nồi thuốc ta đưa đến thư phòng, cả quãng đường đi luôn
ngửi thấy hương vị thuốc kia, ta không nhịn được nhíu mày, thuốc này có bao nhiêu
đắng mới có thể sặc mũi như vậy. Vào đến thư phòng, đại phu cũng đã ly khai, chỉ còn
quận chúa đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú quận mã gia.
"Quận chúa, thuốc của quận mã gia." Ta bước tới trước, đưa thuốc đến tay
quận chúa.
"Ân." Quận chúa nâng quận mã gia vẫn đang mê man dậy, tiếp nhận chén
thuốc, múc lên một thìa thuốc đen tuyền, đưa tới bên miệng quận mã gia, nhẹ nói,
"Nhược Hề, uống thuốc đi."
Nhưng vẫn trong cơn mê quận mã gia lại hoàn toàn chẳng biết chút gì, tất cả
thuốc đều theo bên miệng chảy xuống, ta vội lấy khăn tay đưa cho quận chúa, để nàng
lau miệng giúp quận mã gia. Quận chúa thở dài, xoa xoa khóe miệng của quận mã gia,
rồi đột nhiên giơ cao chén thuốc trong tay, chính mình uống lấy một ngụm.
Ta sửng sốt, quận chúa đang muốn làm gì vậy?
Chỉ thấy nàng ôm chầm lấy quận mã gia vẫn đang trong cơn mê ngủ, đưa tay
nâng cằm của hắn, sau đó nghiêng thân mình, miệng đối miệng mà đem thuốc đút
cho... Nhìn thấy một màn như vậy, ta lập tức cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, thế
- 833 -
nào quận chúa một lời cũng không nói, lại đột nhiên... Ta vội cúi đầu, nhanh chân đi ra
ngoài phòng, cũng đồng thời xoay người đóng cửa. Sau đó thở dài, cũng thật làm khó
quận chúa, thuốc kia đắng đến khiến ta ngửi cũng khó chịu, vậy mà nàng…
Đứng ở ngoài cửa hơn nửa ngày, bỗng nghe được tiếng quận chúa gọi:
"Nguyệt Nhi?"
"Đến đây." Lúc này ta mới dám mở cửa tiến vào thư phòng, nhìn quận mã gia
đã nằm xuống giường, trên người còn đắp tấm chăn thật dày, quận chúa thì đang dùng
khăn lau mặt cho quận mã gia. Ta không khỏi nhớ tới màn kia, mặt lại nóng lên hâm
hấp.
"Nguyệt Nhi." Quận chúa lại không để ý, nàng chỉ khẽ nói, "Giúp ta đổi một
chậu nước ấm đi."
"Dạ." Ta nhanh chóng đáp.
Nhanh đến vựa củi đổi một chậu nước, sau đó quay lại thư phòng. Ta vừa định
vào cửa, lại nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Đôi tai lập tức vểnh lên,
nhưng chỉ nghe thấy thanh âm của quận mã gia truyền đến: "Ngưng nhi... Đừng, đừng,
không cần... Ngưng nhi..." Chẳng lẽ là quận mã gia đã t ỉnh? Ta thò đầu nhìn vào bên
trong, nhưng quận mã gia như cũ vẫn nằm trên giường, chỉ có lông mày cau chặt, thì
thào tự nói—— Ra là đang nói nói mớ.
"Không có, đối với ta ngươi không phải không cần." Quận chúa ngồi ở bên
giường nắm chặt tay quận mã gia, cúi người nhẹ nói bên tai quận mã.
Lòng ta không khỏi đau xót, hai người này quả nhiên cãi cọ sao?
- 834 -
Thần chí không rõ quận mã gia lại nói: "Ta, ta không muốn đi..."
Không muốn đi?
"Vậy không đi, ở lại bên cạnh ta." Quận chúa thấp giọng nói, sau đó nhẹ
nhàng vuốt ve mặt quận mã gia.
Rốt cuộc... Là xảy ra chuyện gì?
Thanh âm vẫn là đứt đoạn, tiếng nói từ trong phòng ngủ truyền ra thầm thì,
quận mã gia nói hắn không muốn đi... Rốt cuộc hai người này làm sao vậy?
"Quận chúa." Mang theo đầy bụng nghi vấn, ta bước vào phòng, đặt chậu thủy
xuống cạnh bên giường, "Nước ấm đây."
"Ân." Quận chúa nhẹ đáp, sau đó đem khăn mặt trên tay để vào trong chậu.
Ta ngồi xổm xuống muốn tự mình chà xát khăn mặt, nhưng lại bị quận chúa
ngăn: "Cứ để ta làm. Muộn rồi, ngươi đi về trước nghỉ ngơi."
"Nhưng..." Ta đang muốn nói, thân mình quận chúa lại đã sớm ngồi xuống,
cầm lấy khăn ở trong chậu lên vò.
Ta thở dài, nói: "Vậy quận chúa cũng sớm một chút nghỉ ngơi."
"Ân." Đầu cũng không ngẩng, quận chúa chỉ khẽ đáp.
- 835 -
Xem ra, quận chúa lại muốn chịu đến sáng mai.
【 105 】
Ta thật là yếu ớt.
Tối hôm qua thế nhưng lại ở thư phòng ngất đi.
Ngay cả mình đều bảo hộ không được, liệu có tư cách gì để bảo hộ quận chúa
đây?
Thật là quá buồn cười.
"Dậy đi, uống thuốc." Quận chúa ngồi trên giường, đưa thuốc đến bên miệng
ta.
"Để tự ta đi." Ta cười cười, nâng tay muốn cầm lấy thìa.
Quận chúa tránh được động tác của ta, nhăn mày nói: "Đừng cử động, để ta uy
ngươi."
Cả người mềm nhũn, ta không còn chút khí lực nào để có thể cùng Tấn Ngưng
- 836 -
tranh đoạt thìa kia, chỉ bất đắc dĩ há mồm, chịu phận bất hạnh uống chén thuốc mà
đắng đến nỗi khiến ta muốn van nài cầu xin cứu mạng. Thực vất vả nuốt xuống được
thìa thuốc đen tuyền, ta cười khổ, không nhịn được buột miệng nói: "Ta... Thật vô
dụng."
"Cái gì?" Tấn Ngưng hỏi, đưa tới bên miệng ta một thìa thuốc nữa.
"Ta nói... Thuốc thực đắng." Ta cười cười.
"Ta biết." Tấn Ngưng cầm lấy khăn tay, lau lau trên khóe miệng ta, "Đã chuẩn
bị ô mai cho ngươi rồi, lát nữa sẽ ăn."
Mắt ta nheo lại, uống thêm một ngụm thuốc nữa. Nhìn thấy những chồng sách
ở đối diện giường nằm, ta mới ý thức được là mình đã ngủ thẳng tại thư phòng cả đêm.
Ngoài cửa sổ tiếng chim hót truyền vang, xem ra hôm nay khí trời rất tốt.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tấn Ngưng đột nhiên hỏi.
"Ta nghĩ…" Ta hướng nàng cười nói, "Ngày hôm nay thời tiết tốt như vậy,
thực thuận lợi để cùng ngươi ra ngoài dạo chơi, chính là..."
"Ta không sao, khi nào đi cũng được, dưỡng bệnh hảo lại để cùng ta đi dạo
đi." Tấn Ngưng ôn nhu nói, rồi ý bảo ta há miệng uống thuốc.
Khi nào đi... Cũng được sao, nhưng... Chỉ còn có hơn một tháng mà thôi.
"Đại phu nói, ngươi quá mệt nhọc nên mới ngất đi." Tấn Ngưng cúi đầu, nhìn
- 837 -
chiếc chén đang cầm trong tay, " Gần đây thân mình ngươi vì sao l ại mệt mỏi như
vậy?"
Quá mệt nhọc?
Nhìn Tấn Ngưng cúi đầu nhíu mày, khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng nõn nhu
mỹ, ta không nhịn được trêu chọc: "Có lẽ... Là gần đây ban đêm ở trên giường, chính
mình quá phóng túng thôi."
Tấn Ngưng thở dài, lại đưa thuốc tới bên miệng ta, cười nói: "Vậy... Lúc này
trước tiên ngươi phải dưỡng hảo thân mình, nếu không chúng ta phải tách ra ngủ?
Miễn cho ngươi không nhịn được."
Nghe xong lời Tấn Ngưng hồi đáp, ta không nén được cười lên. Quả nhiên,
khi chỉ có hai người chúng ta trong phòng, kiểu vui đùa "Không lành mạnh" này quận
chúa là có thể nhận.
"Há miệng, ngụm cuối cùng rồi." Tấn Ngưng đưa tới một thìa thuốc nữa.
Ta híp mắt cố uống cho xong, rồi vội vàng há miệng ngậm lấy ô mai quận
chúa đưa tới, thở ra một hơi thật lớn: "Trời ơi, đắng chết ta."
"Ngươi nha." Tấn Ngưng cười cầm chén thuốc rỗng thả lên trên bàn, rồi ngồi
xuống bên giường, sẳng giọng, "Có cần khoa trương như vậy không?"
"Ngươi cũng đâu biết…" Ta lắc lắc đầu, "Thuốc này có bao nhiêu đắng."
- 838 -
"Phải phải…" Tấn Ngưng một bên bất đắc dĩ nói, một bên dìu ta nằm xuống
giường, đưa tay đắp kín mền lại, "Trên đời này, tối không ăn được đắng, chính là
Thành Nhược Hề ngươi."
"Đương nhiên." Ta cười cười nằm xuống, đưa mắt nhìn Tấn Ngưng đang ngồi
bên cạnh mình.
"Ngủ đi." Nàng vươn tay sờ sờ trán ta, "Đến lúc dùng cơm trưa, ta sẽ đánh
thức ngươi dậy." Nói rồi quận chúa khẽ ngáp một cái.
Không phải là nàng... Cả đêm đều không ngủ, thủ ở bên ta chứ?
"Sao vậy?" Tấn Ngưng thấy ta như có suy nghĩ nhìn nàng chằm chằm, liền
hỏi.
Ta dịch chuyển vào bên trong giường, đối với nàng nói: "Đi lên."
Tấn Ngưng sửng sốt.
"Ta muốn ôm ngươi ngủ." Ta nói.
Sau khi nàng kịp phản ứng, chỉ là tức khắc mỉm cười: "Không sao, ta sợ ngươi
lại không nhịn được."
Ông trời, quận chúa quả nhiên bị ta lây bệnh, thậm chí có thể như vậy mà trêu
chọc ta.
- 839 -
Thấy ta sửng sốt ngây người, nàng vừa cười vừa nói: "Sao thế, thẹn thùng
sao?"
"Nào có." Ta dè bỉu, "Mau, đi lên bồi phu quân ngủ."
Quận chúa cười nhéo nhéo mặt ta, sau đó cởi bỏ ngoại bào để qua một bên,
chui vào trong chăn mền. Ta tiến lại sát ôm nàng, không nén được thở dài: "Tối hôm
qua, có phải ngươi lại không ngủ?"
"Có ngủ..." Quận chúa nói, đưa đầu chôn vào sâu trong lòng ta, "Một lát."
"Bây giờ mau ngủ đi, bằng không chính ngươi lại muốn ngã bệnh." Ta đau
lòng vỗ vỗ lưng nàng.
"Nhược Hề..." Tấn Ngưng đột nhiên nói, thanh âm rầu rĩ từ trong lòng ta
truyền tới, "Ngươi đem từ thư cất ở chỗ nào?"
Ta sửng sốt.
Nàng tiếp tục nói: "Có thể lấy cho ta xem không?"
"Xé rồi." Ta lẳng lặng thuyết, "Ta đã... xé nó rồi."
"Xé?" Tấn Ngưng hơi ngẩng đầu.
"Ân, xé." Ta nói.
- 840 -
"Thật sự?" Tấn Ngưng cười hỏi, "Ngươi không phải lại đang gạt ta chứ... Gạt
ta đem từ thư giấu đi, giống như trước đây gạt chuyện Tề đại nhân đưa cho ngươi từ
thư vậy."
Tấn Ngưng vĩnh viễn vẫn là người hiểu rất rõ ta.
Ta không biết... phải trả lời thế nào.
Nàng thở dài thật sâu, nói: "Ngủ đi, ta mệt nhọc."
Tối hôm qua nàng đã đ ến phủ tướng quân.
Đích thị là Tề lão tướng quân nói cho nàng biết.
Ta đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.
Tấn Ngưng đã muốn ở trong lòng say ngủ, mà ta lại bất kể thế nào cũng vô
pháp nghỉ ngơi. Chỉ hơn mười ngày nữa, là đến sinh nhật Tấn Ngưng rồi. Một năm,
giờ đây ta mới chân chính cảm nhận được, một năm thật sự đã qua. Vậy nghĩa là, đây
chính là sinh nhật cuối cùng ta với nàng cùng trải qua sao.
Chợt có tiếng người gõ cửa.
"Quận chúa? Quận mã gia?" Là thanh âm của Nguyệt Nhi.
"Chuyện gì?" Ta hỏi, rồi cúi đầu nhìn Tấn Ngưng nằm ở trong lòng, nàng
dường như rất mệt, chẳng hề bị đánh thức.
- 841 -
"Tề tướng quân tới đây... Nói là, đến tìm quận chúa." Nguyệt Nhi ở ngoài cửa
nói.
Tề tướng quân... Tìm quận chúa?
"Ta ra ngay." Ta nói.
"Vâng." Nguyệt Nhi nói, sau đó là tiếng bước chân nàng rời đi.
Quận chúa như cũ vẫn ngủ thật say, ta đau lòng thở dài, tối hôm qua chắc chắn
rằng nàng không có ngủ. Ta nhẹ nhàng rút cánh tay của mình mà nàng đang ôm chặt,
từ từ ngồi thẳng thân mình. Đầu chợt truyền đến một hồi cháng váng, toàn thân cũng
là vô lực. Ta lắc lắc đầu —— Tỉnh lại đi, Thành Nhược Hề, chỉ có chút bệnh như vậy
mà ngươi cũng ngất, thật là yếu ớt. Hít vào một hơi, ta nhẹ nhàng chuyển qua thân
mình quận chúa, cuối cùng cũng xuống được giường. Sau khi quay người đắp kín lại
mền cho quận chúa vẫn đang trong mộng, ta mặc vào áo bào cạnh bên.
Tề tướng quân đích thực là một vị nam tử anh tuấn uy vũ. Trên má còn lưu
chòm râu chỉnh tề, toàn thân tản ra khí phách rong ruổi sa trường, giơ tay nhấc chân
cũng là nho nhã. Trong lòng ta âm thầm cảm thán, mọi người nói thực đúng, thật sự
hắn với Ngưng nhi quả là trời sinh một đôi. Không hiểu vì sao, lúc này ta lại nhớ tới
Trần Tử Nghĩa, không khỏi cười cười. Xem ra bây giờ, vô luận là ta hay hắn, cũng
chẳng còn ai xứng với quận chúa rồi. Chẳng biết công tử phú gia, giờ này đã như thế
nào?
"Ngươi chính là... Quận mã?" Tề tướng quân ngồi trong đại sảnh, hắn nhìn
thấy ta liền đứng lên thăm hỏi.
- 842 -
Thanh âm hồn hậu*, thực rất dễ nghe. (*: thật thà, trầm thấp)
"Bái kiến Tề tướng quân." Ta nén xuống cảm giác hơi hơi choáng váng trong
đầu, ôm quyền hướng hắn hành lễ.
"Không cần phải khách khí." Tề tướng quân khoát tay áo, ngay sau đó nhìn
hướng phía sau lưng ta, "Ngưng nhi đâu?"
"Nàng..." Ta cười, "Quận chúa vẫn còn đang ngủ."
Tề tướng quân ngẩn người, rồi hỏi: "Thân mình nàng... Không thoải mái?"
"Chỉ là mệt nhọc mà thôi." Ta cười, "Tề tướng quân không cần quá lo lắng."
"Nga." Tề tướng quân gật gật đầu, "Ta hôm nay còn tính tìm nàng trò chuyện."
"Tề tướng quân lưu lại dùng cơm trưa chứ?" Ta hỏi.
"A?" Hắn sửng sốt.
"Đến khi đó quận chúa liền tỉnh." Ta nói.
"Vậy sao…" Tề tướng quân suy nghĩ một chút, "Được rồi. Dù sao hôm nay ta
cũng không có việc gì."
Trong đại sảnh chỉ có hai người nhất thời tĩnh lặng.
- 843 -
Tề tướng quân chợt hỏi: "Ngươi là một đại phu?"
Ta gật gật đầu.
"Ta nhìn thấy trong tủ ngăn kia đều là thảo dược." Tề tướng quân chỉ chỉ chiếc
tủ bên cạnh đại sảnh.
"Ngày thường ta sẽ giúp người nghèo quanh vùng xem chẩn một chút." Ta
đáp.
Chiếc tủ đó, cũng chính là quận chúa tự mình sai người mua về cho ta.
Tề tướng quân cười cười, không nói thêm gì.
Lại là trầm mặc.
Rồi hắn lại đột nhiên hỏi: "Quan hệ của ngươi cùng Ngưng nhi là như thế
nào?"
Lại là vấn đề đó.
"Đừng để ý…" Tề tướng quân thấy ta không có trả lời, liền cười nói, "Ta cũng
chỉ là hỏi chút mà thôi. Tối hôm qua, Ngưng nhi ở phủ tướng quân nói một ít lời... Ta
chưa rõ ràng lắm."
"Nói một ít lời?"
- 844 -
"Nàng..." Tề tướng quân suy nghĩ, sau đó thở dài, "Quên đi... Dù sao có nói,
ngươi cũng không hiểu."
Ta sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu.
"Một năm qua, Ngưng nhi không phát sinh chuyện gì chứ?" Tề tướng quân lại
hỏi.
"Không có, nàng khỏe lắm." Ta nói.
"Nghe cha ta nói…" Tề tướng quân nhìn nhìn ta, "Ngưng nhi nàng cùng
ngươi... Quan hệ tốt lắm?"
"Cũng... Không tệ." Ta xấu hổ cười.
"Nếu không phải vì ta bị phái đến biên cương, thì cũng sẽ không phiền toái
nhiều như vậy." Hắn thở dài, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ, "Một năm qua, thật
sự là ủy khuất Ngưng nhi."
Ủy khuất nàng... Sao.
"Ta ở bên ngoài nghe được ít lời…" Hắn lại lần nữa quay đầu nhìn ta, "Ta nói,
ngươi đừng để ý... Chỉ là nhàn ngôn vụn ngữ*, ngươi cũng biết đấy thôi?" (*: lời đồn
thổi bịa đặt)
"Nhàn ngôn vụn ngữ?" Ta sửng sốt.
- 845 -
"Mọi người đều nói, quận chúa gả cho một giang hồ lang trung... Còn có vài
lời khác khó nghe…" Tề tướng quân nhíu mày, "Nếu là Ngưng nhi nghe được, nhất
định sẽ rất khó chịu."
"Như thế nào sẽ đây?" Chợt Nguyệt Nhi bước vào đại sảnh, trong tay còn
bưng theo mấy chén trà mới pha, "Tề tướng quân ngài quá lo lắng, quận mã gia ở
trong phủ thay người nghèo xem bệnh, tất cả mọi người đều gọi quận mã gia là ‘Hoa
Đà tái thế’, quận chúa cũng quận mã gia sống chung cũng rất..."
"Nguyệt Nhi!" Ta nhanh chóng cắt đứt lời nàng, "Đã làm phiền ngươi, cứ đặt
trà đó, trước ngươi đi làm những cái khác đi."
"Quận mã gia..." Nguyệt Nhi còn muốn nói thêm, nhưng ta đã dùng ánh mắt ý
bảo đừng nên nói nhiều, nàng bất đắc dĩ hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
"Nguyệt Nhi nói đúng đấy." Đột nhiên, thanh âm của Tấn Ngưng từ phía sau
truyền đến, ta vội quay đầu, chứng kiến quận chúa đã đứng ở bên cạnh cửa.
"Ngưng nhi, nàng tỉnh rồi?" Tề tướng quân rất cao hứng nói.
"Nhược Hề giúp đỡ người nghèo không tiền quanh vùng chữa bệnh, so với
những kẻ chỉ biết nhàn ngôn vụn ngữ thực tốt hơn rất nhiều." Tấn Ngưng nhìn nhìn Tề
tướng quân, nói, "Tề đại ca, Ngưng nhi cũng không thấy là khó chịu hay ủy khuất,
ngược lại thấy rất kiêu ngạo, huynh lo lắng quá rồi."
Tề tướng quân sửng sốt.
- 846 -
"Ý của quận chúa là…" Ta vội vàng giải thích, "Một năm qua nàng thực cũng
không tệ lắm, hi vọng Tề tướng quân không cần quá lo."
"Là như thế sao." Tề tướng quân cười cười.
Quận chúa đến bên cạnh ta, sau đó xoay người mặt hướng Tề tướng quân hỏi:
"Tề đại ca, sao huynh lại tới đây?"
"Ngưng nhi, ta vốn định mấy ngày nữa đến, nhưng... Ta vẫn là không hiểu lắm
những lời nàng nói hôm qua, nên..." Tề tướng quân tựa hồ có chút xấu hổ, "Hôm nay,
trừ bỏ muốn hỏi những lời nàng nói hôm qua là có ý gì, ta cũng muốn cùng nàng tâm
sự một chút, nàng xem… " Nói rồi nhìn tới hướng ta.
"A!" Ta ngay tức thì tỉnh ngộ, "Quên mất ta còn có việc phải đi..." Vừa nói, ta
vừa đứng dậy đi tới phía cửa.
Tấn Ngưng đột nhiên vươn tay nắm chặt ta lại, không để cho ta rời đi, rồi
xoay người hướng Tề tướng quân nói: "Tề đại ca, huynh tới vừa đúng lúc, ta cùng
Nhược Hề cũng có vài lời muốn nói với huynh."
"Có việc muốn nói với ta?" Tề tướng quân nghi hoặc hỏi.
Ta ngay lập tức quay đầu, trợn tròn hai mắt trừng trừng nhìn Tấn Ngưng. Có
lời muốn nói? Lời gì muốn nói chứ?
Siết lấy tay ta, hai hàng lông mày của nàng cau chặt: "Người ngươi sao lại nóng
như vậy…" Nói rồi lại sốt ruột muốn đưa tay xoa lên mặt ta, "Bảo ngươi hảo hảo ngủ,
ngươi xem giờ lại..."
- 847 -
Ta vội tránh đi động tác của nàng, cũng giãy khỏi bàn tay Tấn Ngưng đang
nắm, quay đầu nói với tướng quân: "Ta quên có ít thảo dược đã được dùng hết, giờ
phải đi mua thật nhiều mang về." Nói xong, cảm thấy đầu dường như lại càng cháng
váng, thất thểu đi đến hướng cửa. Vừa qua khỏi cửa, rẽ vào một góc ngoặt, quận chúa
lại đã đuổi theo. Nàng bắt lấy tay ta, ôn nhu nói: "Nhược Hề trước đừng đi, thừa dịp
có cơ hội này, chúng ta đem tất cả nói với Tề đại ca, sau đó..."
"Ngưng nhi." Ta lại lần nữa giãy khỏi tay nàng, "Ngươi… làm sao ngươi lại...
Như thế chứ..."
Quận chúa cười cười, nói: "Ta đã viết tín cho phụ vương, hiện giờ chỉ cần tiếp
tục nói với Tề đại ca..."
Ta thở dài: "Ngưng nhi, ngươi hãy bình tĩnh một chút, không cần xúc động
như vậy..."
"Ta đợi không được." Nàng vươn tay nắm tay ta chặt hơn, vội vàng nói, "Ta
muốn mau nói cho bọn họ biết, để bọn họ biết ta và ngươi yêu nhau. Không cần cái gì
từ thư , không cần cái gì một năm, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau... Bây giờ chúng
ta cùng đem hết thảy nói với Tề đại ca được không?"
Không cách nào trả lời được nàng, chỉ cảm thấy đầu như ngây ngất, tất cả
những gì nàng vừa nói ta nghe lại tựa như khói sương mờ ảo, hô hấp cũng ngày càng
dồn dập hơn.
"Nhược Hề, ngươi, ngươi sao vậy?" Ta mơ hồ nghe được thanh âm Tấn
Ngưng.
- 848 -
Ngay sau đó, trước mắt lại chợt tối sầm.
Điều gì cũng không nghe được.
Tấn Ngưng như vậy khiến ta sợ hãi. Ta có băn khoăn về rất nhiều
người, ta cũng lo nghĩ đến nhiều điều khác nữa. Nếu Tề tướng quân biết hết thảy mọi
chuyện giữa ta cùng với Tấn Ngưng, vậy sau này Tấn Ngưng phải làm thế nào? Khi ta
không có cách nào tiếp tục ở lại bên nàng, đến lúc đó, một mình nàng phải làm sao?
Ta sao có thể tuỳ hứng như vậy, nhường quận chúa điều gì cũng không để ý ở cạnh
bên ta?
Đến khi ta tỉnh, trời đã vào đêm.
Mở mắt, ta thấy một mái đầu đen tuyền đang gối tựa ở bên giường, liền nhẹ
hô: "Ngưng nhi?"
Người kia tức thì ngẩng dậy, đúng là Tấn Ngưng. Nàng tựa hồ vừa mới thiếp
đi, trong hai mắt vẫn là sương mù che phủ: "Nhược Hề, ngươi tỉnh rồi? Có muốn uống
nước hay không?" Nói rồi định đứng dậy.
Ta giữ chặt nàng, khẽ nói: "Chớ đi." Sau đó cố gắng ngồi dậy trên giường.
"Cẩn thận." Nàng vội đến gần giúp ta, đem gối đầu đệm ở sau lưng.
"Ngưng nhi." Ta vỗ vỗ bên giường, "Ngồi xuống đi."
Chờ đến khi Tấn Ngưng ngồi xuống, ta nhìn nàng, rồi lại không thể nói lên lời
- 849 -
được.
"Nhược Hề." Nàng cúi đầu, ôn nhu nói, "Ngươi yên tâm, ta đã không nói điều
gì với Tề đại ca, ngươi đừng nóng giận."
Tức giận? Ta tại sao phải tức giận? Ta dựa vào cái gì tức giận?
Ta thở dài, không nhịn được vươn hai tay kéo người trước mặt vào lòng.
"Làm sao vậy?" Tấn Ngưng tùy ý ôm ta, hỏi.
"Ta... Thực xin lỗi." Ta thấp giọng nói.
"Tại sao?" Nàng cũng vươn tay ôm lấy người ta, "Tại sao Nhược Hề lại xin lỗi
ta? Hôm nay ta... Quả thực là quá xúc động, nhất thời nhịn không được muốn... Ngươi
yên tâm, ta thật sự không nói điều gì với Tề đại ca, việc gì hắn cũng không biết. Hảo
hảo dưỡng bệnh, đừng lo lắng nữa, được không?"
Lòng ta lại càng đau đớn, chỉ có thể cố cất lên lời: "Ngưng nhi, ngươi... Tại
sao ngươi có thể đối tốt với ta như vậy? Ta cái gì cũng không thể cho ngươi... Ta là
vô dụng..."
"Nói nhăng gì đấy." Quận chúa cười vuốt ve lưng ta, ôn nhu nói, "Sao lại có
thể nói mình như vậy? Tất cả những gì ngươi cho, không ai có thể cấp được. Điều ta
muốn cũng không nhiều... Chỉ là muốn ngươi đừng ly khai ta mà thôi."
Ta lắc đầu: "Nhưng..."
- 850 -
"Không có nhưng nhị gì hết." Nàng vội ôm sát ta nói, "Chờ khi phụ vương trở
về, chúng ta cùng đi cầu hắn. Đến lúc đó, Tề đại ca cũng sẽ không tiếp tục hiểu lầm,
lúc đó chúng ta có thể không cần ly khai."
Mọi chuyện... Thật sự có thể đơn giản vậy sao? Vương gia thật sẽ đáp ứng?
Vậy còn sư phụ? Sư phụ sẽ không đáp ứng... Tuyệt đối sẽ không.
"Còn nữa…" Tấn Ngưng rầu rĩ nói, "Mọi người bên ngoài nói như thế nào ta
cũng không sợ, ta chỉ sợ ngươi có việc gạt ta mà thôi... Gần đây, ta cảm giác... Có rất
nhiều điều, ngươi chẳng hề cho ta hay."
Ta không biết nên trả lời nàng thế nào.
"Nhưng cũng không sao, ta sẽ chờ ngươi nói cho ta biết." Nàng lại cười cười.
Sẽ không, ta sẽ không nói cho ngươi biết, vĩnh viễn cũng không.
Tấn Ngưng nghiêng mặt, hôn hôn khóe miệng của ta, ôn nhu nói: "Dù sao,
chúng ta còn có thời gian cả đời."
Trái tim trong phút chốc tựa như bị bóp nghẹn.
Ta dùng sức ôm sát nàng hơn, không biết dựa vào gì đây để đón nhận tình yêu
của nàng.
- 851 -
【 106 】 Suy nghĩ của Phùng Uyển
Ta cùng lão nương ở lại trong quận mã phủ đã nửa năm rồi.
Mà hết thảy, đều là ân huệ của quận mã gia. Trước đây quận mã giúp ta chữa
bệnh, cũng đã cứu cả nương ta, không biết làm sao để báo đáp hết ân tình này. Dù bây
giờ ta có thể ở lại trong quận mã phủ, đây cũng là đi ều ta chẳng dám mơ. Quận mã gia
không phải là một người cao to vạm vỡ, thân thể thực rất mỏng manh, hắn có màu da
trắng nõn mà nam tử thông thường ít gặp, hơn nữa cũng rất thích cười, khi cười rộ lên
hai tròng mắt tạo thành cong cong. Đã có lúc ta từng nghĩ, quận mã gia nếu là nữ tử,
chắc chắn tư sắc khuynh thành. Nhưng điều khiến cho ta tiếc hận hơn chính là, trên mi
trái hắn lại có một tiểu vết sẹo mờ mờ, khiến cho gương mặt thanh tú kia giống như
một tờ giấy trắng bị lem chút mực. Khi ở trong quận mã phủ, có lúc vô tình ta đã hỏi
quận mã gia về vết sẹo kia, hắn chỉ thoáng chút ngẩn người, sau đó cười nói: "Vết sẹo
này sao?... Đây là lễ vật trân quý lên trời ban cho ta a. Nếu như nói cuộc đời của ta
trước đây là không một chút giá trị, sau khi có nó, mới phát hiện bản thân mình là hữu
dụng." Lúc hắn nói lên những lời này, nụ cười trên mặt tràn đầy tình yêu, mà ta vĩnh
viễn không thể quên được.
Ta chưa bao giờ từng thấy nam tử khóc, nhưng vào đêm đó khi quận mã gia
tới cứu lão nương. Theo lời phân phó của hắn ta ra ngoài tìm đại phu, đến khi trở về
liền chứng kiến quận mã gia mặt đầy nước mắt. Hắn thậm chí còn không biết rằng
mình đang khóc, sau khi ta nhắc nhở mới phát hiện ra, bởi vì che giấu xấu hổ, hắn mới
vội vàng cáo biệt chúng ta, cứ như vậy thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng. Ta lén lút
đi theo sau hắn, cùng bước ở trên đường lớn âm u, đến một góc rẽ, quận mã gia cuối
cùng không còn nhịn được, ngồi trên mặt đất hệt như một tiểu hài tử, cúi đầu vào lòng
lớn tiếng khóc lên. Nhìn thấy quận mã gia như vậy, ta thực không biết phải làm thế
nào, rất muốn đến gần, nhưng lại sợ hãi điều đó sẽ quầy nhiễu hắn.
Chỉ có thể lẳng lặng đứng ở trong góc nhìn quận mã gia, nghe tiếng hắn khóc
- 852 -
mà không khỏi cảm thấy đau lòng. Qua một hồi lâu, dường như cuối cùng cũng an
tĩnh lại. Sau khi lau khô nước mắt, hắn đứng dậy nhanh chóng rời đi, như vừa nãy
chưa hề phát sinh chuyện gì.
Người này rốt cuộc vì sao như vậy, có nỗi khổ gì trong lòng mới có
thể một mình tọa ở trong góc, khóc đến thống khổ như vậy?
Rất muốn được đứng bên quận mã gia, được hầu hạ, báo đáp cho hắn. Chính
là, quận mã gia tựa như thực để ý đến cảm nhận của Tấn Ngưng quận chúa, dù nói
nam tử tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, vậy mà ngoại trừ quận chúa hắn đều cự
tuyệt cùng nữ tử khác thân cận. Dù ta chẳng cầu danh phận, chỉ hy vọng có thể bên
cạnh hầu hạ hắn thôi, vậy mà đến chút cơ hội đó cũng đều không có. Sống trong quận
mã phủ đã hơn nửa năm, quận mã gia vẫn gọi ta bằng danh xưng "Phùng cô nương"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian